Phố núi cao…

Phi trường Pleiku 23/2/2015; Đào Duy An

 

Ngồi chờ lên máy bay, sương mù lãng đãng, chợt nhớ Vũ Hữu Định (http://vi.wikipedia.org/wiki/), người khắc hoạ phố núi Pleiku bằng thơ mà đã hơn 40 năm rồi lãng khách yêu phố núi vẫn nhớ qua bản “Còn chút gì để nhớ” (https://www.youtube.com/watch?v=AES4VdWF51E). Số phận những người tài hoa thật lạ: Họ sống không cho họ, họ sống như thể để thổi vào đời một làn gió lạ, khắc một tuyệt tác. Vũ Hữu Định cũng nằm trong số những tài hoa đó.Nhâm nhi cà phê phố núi, nhấm tí trà nóng Pleiku, bâng quơ nhìn mây mà nhớ kẻ khách Pleiku tài hoa.

 

Cám ơn tha nhân!

Cám ơn đời đã có mặt Vũ Hữu Định:

“Phố núi cao phố núi đầy sương

Phố núi cây xanh trời thấp thật buồn

Anh khách lạ đi lên đi xuống

May mà có em đời còn dễ thương

Em Pleiku má đỏ môi hồng

Ở đây buổi chiều quanh năm mùa đông

Nên tóc em ướt và mắt em ướt

Nên em mềm như mây chiều trong

Phố núi cao phố núi trời gần

Phố xá không xa nên phố tình thân

Đi dăm phút đã về chốn cũ

Một buổi chiều nào lòng vẫn bâng khuâng

Xin cảm ơn thành phố có em

Xin cảm ơn một mái tóc mềm

Mai xa lắc trên đồn biên giới

Còn một chút gì để nhớ để quên

Còn một chút gì để nhớ để quên” (Vũ Hữu Định)